Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Mùa An Cư ở Hà Tân Tự & Đỉnh Tùng Sơn

Mùa An Cư ở Hà Tân Tự & Tùng Sơn Đỉnh.

Bài: Nhật Thuận - Ảnh: Nguyễn Đăng Hòa



Đã lâu mới có lại được những ngày an lạc, tự tại, rỗng rang…dưới mái chùa làng Hà Tân thân yêu (Xã Đại Lãnh, Huyện Đại Lộc, Tỉnh Quảng Nam). Ngồi ở đình bát giác trông ra là sừng sững rặng Tùng Sơn như bình phong trước mặt, soi bóng xuống dòng sông Cái (Vu Gia) chảy ngang trước cổng Tam Quan cổ kính rêu phong.

Khi nào cũng thấy mây trời. Nhất là sớm mai, khi hơi lạnh của đá núi chưa tan đầu khe cuối lũng, mây luôn lãng đãng trôi xuôi về Đông.

Sáng nào tôi cũng bắt đầu ngày của mình ở đây. Công phu-tọa thiền- dưỡng sinh- khí công-trà đàm cùng sư trụ trì…Ngồi “nhàn tọa” ở đình bát giác, nhìn về Đông ửng mặt trời hồng, dòng sông Cái hợp lưu với sông Con thành mũi Ba Bến, nơi Hà Tân Tự được dựng lập…buông thư, tỉnh tại, lắng nghe, ngắm nhìn. Tất cả vọng tưởng hóa thành mây trắng bay đi. Dáng núi thì vẫn thế, nhưng luôn mới mẻ dù dường như đã đươc ngắm mòn qua bao lần về thăm lại chùa.

Những phút giây ấy thật vô giá. Tôi thấy mình lặng lẽ vững vàng như đá núi, nhẹ nhàng như mây trời và với tâm không rỗng rang như bầu trời xanh trên cao, tôi mãi luôn ngồi đó. Hít-thở, buông thư, và quán sát thời- không quanh mình. Thảng hoặc, đôi khi vụt qua những sát-na hồi ức đầy vọng tưởng…nhưng cũng như mây trời, chúng thoáng qua đi không lưu vết.

Ngồi đây, nhìn mây phủ trên đỉnh núi mà cứ ngỡ như mình  đang trên rặng Tuyết Sơn linh thiêng miền Tây Tạng, nóc nhà của thế giới. Trên đỉnh Tùng Sơn ấy, đã ba lần theo Thầy hành cước đăng sơn. Chỉ tiếc cả ba đợt đều không có mây phủ như sáng nay để có được cảm giác bồng bềnh  như bơi trong mây. Chỉ có gió, gió lộng ngày đêm với cây cỏ và đá núi. Trong thất, ngoài thất luôn cảm thấy căng lồng ngực, hít-thở linh khí của độ cao gần ngàn mét này. Ngoài âm thanh vi vu của gió là tỉnh lặng vô cùng. Thỉnh thoảng mới nghe đươc tiếng chim rừng nào đó tìm bầy hay tiếng ve theo thời khóa riêng của chúng đánh thức. Thôn làng Hà Tân cùng ngôi chùa thân yêu dưới kia, dòng sông Cái , sông Con, ruộng đồng nhỏ nhắn như dược sắp xếp trên sa bàn. Đồi Thương Đức xanh tươi, yên bình như chưa bao giờ trải qua những phút giây sinh-tử của lịch sử ngày xưa. Tất cả thanh bình, yên ả quá giữa đất trời bao la vô tận.

Đỉnh Tùng Sơn với năm ngọn đồi thoai thoải hướng Nam, với rừng cây bạt ngàn trên chóp và dọc theo các dòng tiểu khê. Còn lại là phần địa hình thoai thoải tương đối bằng phẳng (khoảng 400 ha.) chỉ còn cây tràm làm chổi quét, các loài dương xỉ, lau lách và loài rêu khô  diệu kỳ bám trên những “thạch sàng” chịu đựng nắng gió chờ cơn mưa tới để hồi sinh.

Đêm trên Tùng Sơn tưởng mình đang ở đâu đó trong phim hoặc truyện “Đỉnh Gió Hú” của Emily Bronté. Sau bữa thọ trai thanh đạm nhưng ngon miệng, chúng Hà Tân Tự theo thầy Đồng Nhãn nổi lửa ngồi quanh  nhau pháp đàm. Lặng lẽ sao trời thắp sáng tứ phương. Đèn từ đỉnh Bà Nà phía Bắc nhấp nháy và xa kia, hướng Đông Bắc là quầng sáng hửng lên bầu trời đêm trong veo từ thành phố Đà Nẵng. Những bài thiền ca nho nhỏ, ý vị được xướng lên và hòa điệu, nhịp nhàng chậm rãi, sâu lắng như hơi thở trong tiếng vi vu hòa âm không ngớt của gió núi, đất trời đem lại thanh khí cho đồng đạo quay quần bên nhau quanh Thầy.

Đêm nay, này mai, thất này, thêm thất nữa… Ở thành phố, trong căn nhà vây bọc của mình làm sao nghe được tiếng Đại Hồng Chung tỉnh thức mỗi ngày như đang được sống, tu học dưới mái chùa Hà Tân, nơi có thầy-bạn để cùng xẻ chia niềm an lạc của  chốn thanh tịnh độ…

A-di-đà-Phật.
Mùa An Cư P.L. 2554


Nhật Thuận – Nguyễn Đăng Hòa











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét