Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Chúc Tết Quí Tỵ - 2013

Chúc Các Bạn CHSPCTDN6471 & Gia Đình Năm Mới 
An Lành - May Mắn - Thạnh Lợi
Nhật Thuận - Nguyễn Đăng Hòa


Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Thơ Thẩn - Thẩn Thơ

không đề 1

gió thượng phương hạ hạ phương
bát phương ngơ ngẩn tìm phương mô về
với tay bên nớ bên tê
tìm đâu tri kỷ bốn bề lạnh hoang
bạn bè biết mấy giữa đàng
có chăng một thoáng mơ màng khen chê
có chăng ? là thật hay mê
ngắm mây ôm núi...thôi về point-mort./-

không đề 2

đi hoài mỏi cẳng
viết hoài mỏi tay
nghĩ hoài cạn trí
thôi hãy vô vi
.....
đừng hoài tìm chi 
thôi hoài mộng mị
qui gia ổn tọa
im lặng cười khì./-

nhậtthuận - nguyễnđănghòa

  1. "...kiếp sau xin chớ làm người
    làm cây thông đứng giữa trời mà reo..."
    (nct.)
       



Thơ Thẩn - Thẩn Thơ

địa

nằm ngồi đi đứng rồi chôn
uống ăn khạc nhổ mà không hề phiền
tổ cha cái lũ cuồng điên
chứa bay chật đất đứng đi rồi nằm./-

thủy

làm nên bao nổi oan khiên
ngăn sông đắp đập triền miên ngu đần
chờ xem nhân quả lần lần
không còn một giọt chém gần giết xa./-

hỏa

sát-na đốt cháy ta bà
lửa sân hận nổi úm-ba-la...brùm...
thiên hà đại địa thúi um
ráng đi góp nhặt chùm hum xây thành./-

phong

thượng phương gió thổi tuyệt mù
hạ phương hải sợ hù hù kêu rên
trái phải sau trước dưới trên
đông tây nam bắc mọi miền chèo queo./-

không

bát phong* chẳng động mảy lông
tiêu dao lai khứ như bông giữa trời
như mây trắng thoáng chơi vơi
có không không có mây trời cứ bay./-

thiềnđăng - n.đ.h.

********************************************************************************

*bát phong: tám cơn gió chướng cuộc đời khó ai vượt qua...những vị  nào đạt được "bát phong xuy bất động" sẽ lập tức trở nên "tựu thành giả" ngay trong đời hiện tại.

1. Vui sướng khi được khen ngợi ca tụng
2. Buồn khổ khi bị chê bai mắng chửi
3. Vui sướng khi có lợi lộc tài sản
4. Buồn khổ khi mất lợi lộc tài sản
5. Vui sướng khi được nổi tiếng
6. Buồn khổ vì bị thất bại hay vô danh
7. Vui sướng được tiện nghi thoải mái
8. Buồn khổ khi mất tiện nghi thoải mái

Nói tóm lại "bát phong" là:
Khen-Chê
Được-Mất
Có-Không
Sướng-Khổ
     
                                                    





Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Nói Chuyện tuyệt Thực - Nhật Thuận-Nguyễn Đăng Hòa


Trước mắt các bạn và tôi là hai cuốn sách: một là NẤU ĂN NGON - MÓN ĂN HẤP DẪN...và TUYỆT THƯC ĐI VỀ ĐÂU. Chắc bạn sẽ tò mò cầm cuốn Tuyệt Thực Đi Về Đâu, vì sách dạy nấu ăn ngon thì tràn ngập trên kệ sách đâu cũng thấy...và thường lũ đàn ông ngạo mạn, quen được chiều chuộng chúng ta thảy ngay cuốn nấu ăn cho vợ hay con gái...Phải không nào?

Tiếp theo Trương Văn Thông dẫn nhập về cái thực đạo, đệ nhất khoái v.v...trong bài viết dang dở của bạn ấy thì cũng có những phản biện, cũng của người xưa, rằng: "Bệnh tòng khẩu nhập - Họa tòng khẩu xuất" nôm na là bệnh do miệng mà vào và họa do miệng mà ra. Ngạn ngữ tây phương (ai nhớ nhắc giúp, cảm ơn) cũng có câu "Hàm răng là cái máy đào huyệt nhanh nhất" ý nói về chuyện ăn, ăn, ăn cho nhiều...để rồi chết. Chuyện phát phì, bệnh tật đủ thứ do ăn nhậu tràn lan trên phương tiện truyền thông rồi, ở đây miễn bình luận.

Vậy tôi nói chuyện tuyệt thực thay vì chuyện ăn nghen. Dĩ nhiên, tuyệt thực lâu ngày hoặc không đúng cách hay đói không có cái ăn thì cũng "nghẻo củ tỏi" giống nhau.

Nhân duyên có cuốn sách Tuyệt Thực Đi Về Đâu từ hè năm 1994 là chuyến thăm bạn Tuyết Ohsawa tại Saigon. Bạn tặng và hỏi tôi có biết tác giả Thái Khắc Lễ ở Đại học Huế không? Tôi chỉ cười trừ vì nghe thì nghe vậy chứ khi ông Lễ viết cuốn này vào năm 1961 thì mình còn học lớp ba tiểu học kia mà. Đem về Đà Nẵng lướt qua rồi bỏ tủ bám bụi.

Giờ là người thật việc thật:

Thời mới lập gia đình năm 1986, lại có duyên quen anh Lê Hoàng Thao, hiệu phó trường Phù Đỗng, chuyên ăn gạo lức, khi nào cũng nhăn nhăn nhó nhó kêu đau vì bị u loét vùng thượng vị...Vậy mà bẵng đi thời gian, thấy anh hồng hào, vui vẻ nói cười hỉ hả. Hỏi ra mới biết anh vừa trải qua 4 thất (dân nhập thất tính một thất là một tuần lễ) tuyệt thực chữa bệnh và sau đó chụp lại vết loét mờ hẳn. Ui cha...diệu kỳ hay nói hơn nữa là mầu nhiệm...với chỉ nhịn ăn và uống nước lọc...mà chửa được bệnh. Sau đó anh thực hành tiếp ba kỳ hè nữa và vết loét lành hẳn.

Nghe quá đã.

Tôi nghiền đi ngẫm lại cuốn sách và nhân duyên đến...ngay khi được rảnh trong thời gian hết hợp đồng với một công ty là thử chơi 1 thất. Được mà...mình chỉ bằng 1/4 của anh ta thôi chớ đâu nhiều.

Trước tiên là công tác tư tưởng cho nội tướng. Nghe rồi ủng hộ trong việc trợ giúp thời gian trước và sau khi nhịn ăn. Chúng tôi may mắn ở riêng, thêm cái không có con cái quấy quả nên có thuận tiện. Thời đó nhà ở trên một căn gác nhìn ra khoảng trời mây trắng bay chớ chưa có cao ốc vây bọc như bây giờ...Ô nhiễm tiếng ồn cũng không nhiều.

Từ một ngày ăn nhẹ bằng cháo gạo lức, qua ngày sau là uống nước cơm gạo lức. Ngày thứ ba trở lên là thuần nước lọc. 

Ui chao, ngày đầu còn ăn nhưng hơi đau khổ vì quen các món nhậu ngon nhức răng rồi, ngày thứ hai uống nước gạo lức thì bao tử cứ luôn cồn cào bất kỳ lúc nào...nhất là khi có mùi xào nấu đưa sang từ hàng xóm. Giác quan (nhãn, nhỉ, tỷ, thiệt, xúc) lúc nào cũng căng lên và trở nên nhạy bén vô kể xiết sau ngày thứ ba...và cảm giác đói cũng dần biến mất. Không còn đại tiện nữa. Hơi thở thúi um vì đang kỳ thanh lọc xả chất độc lâu nay tồn đọng trong cơ thể. Khó nhất là vượt qua 03 ngày đầu tiên.

Thời gian này tọa thiền là tuyệt thú nhất...nhắm mắt lại và nghe ngóng về mình...khám phá cái thằng tôi xem thử mình là ai, nó muốn gì, nó thương ai ghét ai vì sao và vì sao, vô kể xiết điều về cái TÔI VĨ ĐẠI mà lâu nay mình sống, hành xử vời kẻ khác mà không hề ý thức, v.v... Có người cũng thích đọc sách, nghe nhạc nghe kinh, đi dạo bộ...nhưng đúng nhất vẫn là vô vi không làm gì cả.

Dĩ nhiên nhìn vào gương soi buổi sáng thì thấy ngay một "con ma" đang lè lưỡi dọa nhìn mình với hai mắt trỏm lơ. Sụt ký là cái chắc...có mệt mỏi...nhưng đừng lo sợ vì chính lo sợ giết chết con người nhanh nhất.

Cũng qua được một thất...hơi thở bắt đầu thơm tho (theo bà xã bảo). Chơi thêm thất nữa...Được mà.

Rồi không cần biết thời gian trôi nhanh chậm nữa...cho đến khi bà xã nhắc ra thất vì e lo sợ cho cục cưng.

Trở lại uống nước gạo lứt, cháo lỏng (lúc này thấy muỗng cháo gạo lứt mới ngon làm sao...hơn hẳn các món Quán Bà Thôi nhiều), cơm gạo lứt thêm thất nữa là có thể trở lại ăn uống bình thường. Một số người có phúc duyên sẽ nhân đây ăn chay hay theo Ohsawa  gạo lứt luôn. Tôi thì không.

Lạ thay, lâu nay mình mang kính lão mà nay sao đọc font chữ nhỏ rí Kiến Thức Ngày Nay rõ mồn một. Các bạn bà xã đến thăm ai cũng khen da dẻ tươi nhuận sáng láng...có người còn sờ mó tay mình như sờ trẻ sơ sinh.

Có thay đổi chớ. Mình thì thử thanh lọc cơ thể chơi chứ chẳng chửa bênh gì và trong lục phủ ngủ tạng thì chẳng làm sao mà thấy được...mà sao thấy mình đúng như được "tái sinh"..các tế bào như được thay mới hoàn toàn. Khinh an nhẹ nhàng cứ ưa nhảy cà tưng ngoài đường như muốn bay lên.

Có một điều thấy số người quen bị các bệnh u, loét bao tử, ruột non, ruột già quả là linh nghiệm rõ ràng nhất...vì cứ ngẫm chỉ nước lạnh vào súc hệ thống tiêu hóa, không có đồ ăn làm lên men (thối!) thì lũ vi khuẩn sống bằng gì trong người của ta. Các bệnh khác chưa dám nói vì chưa có thống kê thử nghiệm riêng.

Có thêm một điều sau tuyệt thực là tiết thực...nếu không, ăn ngon miệng sau nhịn là phát phì ngay.

Viết lan man đến đây gõ bàn phím đã mỏi tay. Chỉ xin đưa ra đây một câu trong sách...tin hay không là tùy các bạn: TUYỆT THỰC LÀ MỘT PHƯƠNG PHÁP GIẢI PHẨU KHÔNG CẦN DAO MỔ.

Bạn nào cần nghiên cứu thêm cho biết hay áp dụng thì hãy tìm sách đọc thật kỹ trước. Còn nhiều điều bổ ích hơn bài viết lan man này nhiều lắm. Nếu không thấy TUYỆT THỰC ĐI VỀ ĐÂU của Thái Khắc Lễ trên quầy sách nữa thì Hòa tôi sẵn sàng cho mượn đọc...hoặc photocopy để dùng.

Chúc an lạc,
Nhật Thuận - Nguyễn Đăng Hòa



















Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Thơ Thẩn - Thẩn Thơ

người đi qua đời tôi...*
(tựa đề một bài hát của phạm duy*)

hạnh phùng

áo trắng từng ngày 
quá bờ bến nọ
cuồng sĩ mê say
sao không bày tỏ ?!

ánh tuyết

bước nhỏ tung tăng
bồ đề thuở đó
đã chớm làm tăng 
sao còn không có ?!

thu
(để nhớ bạn đ.v. thông)

thu vàng ngón tay
long lanh rượu đỏ
giòng sông xanh đó
yêu cả...rủi may
***
thôi thì thu hãy 
như ngày bé dại
để anh vuốt tóc 
gọi là em ai ?!

nhậtthuận - nguyễnđănghòa

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Thơ Thẩn - Thẩn Thơ

ẨN MẶT

Đôi khi một chút không gian
Ngôn từ vắng bặt mênh mang lạc hồn
Núi biếc...khe truông...bãi cồn
Rừng sâu lạc lối ôi l...mỹ nhân
Đắm mình khe thẳm tần ngần
Nước trong mát mẻ quên lần lối ra
Úp mày dấu mặt tà tà
Trăm năm thế sự...! À ha đây rồi./-


nhậtthuận - nguyễnđănghòa

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Thơ Thẩn - Thẩn Thơ

lâu ngày gặp bạn cũ
(tặng h.v.t.)

nghe chuyện người e phải sống trăm năm
nào có lạ chi chuyện đời thiên hạ sự
chuyện người...chuyện mình nghe vẫn xa xăm
rồi nhìn lại đời ta sao bở ngỡ.

gặp bạn cũ chỉ một thời...để nhớ
mong chờ chi, nào ai cũng chung đường?
chỉ thoáng chốc ta đã là mãi mới
tham lam chi, mãi nói chuyện mười phương.

phút thinh lặng khói cay nồng khóe mắt
khói thuốc đây, hay rượu đắng mà cay
không, không phải...chỉ biết ta quay quắt
ngồi bên nhau mà phải gắng không say!

vì có lẽ  đời còn ai quá tỉnh
nên ngại ngùng ta phải nói bâng quơ
thôi...hẹn nhé ngày nào ta tự tại
chén rượu đầy ta sẽ uống tràn./-

nhậtthuận - nguyễnđănghòa


  1.  Bạn thế này mới là bạn chớ...






Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

BỜ BÊN  KIA

Đã lâu không qua bên kia sông
Gió bờ tây có giống gió bờ đông
Phố phường bên ấy giờ không khác
Không biết...em...giờ có khác không?

Gió bờ tây có giống gió bờ đông
Thoáng chút hương xoan quyện thinh không
Qua về như vẫn thời nao nức
Một nhúm hoa xoan...ửng má hồng./-

Nhật Thuận - Nguyễn Đăng Hòa