Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Mầu Nhiệm

Anh về thăm quê, trước thắp hương bàn thờ tổ tiên, sau thăm bạn bè. Hưng phấn, anh la cà nhiều nẻo...quên cả không-thời gian.

Một đêm ngủ muộn, anh chợt sờ tay lên ngực và cảm giác mất mát một cái gì đó. Miếng-Ngọc-Phật mà vợ đã trân trọng tặng cho. Trời đất! Mình đã đánh rơi đâu rồi! Mới sáng nay tắm xong mình cũng không nhớ có vòng ngọc trên cổ không. Chẳng là những dịp vui vẻ họp mặt bạn bè đã hơi quá chén chăng? Nhưng khi cởi xe xuống phố hẹn bạn cà phê...thấy cồm cộm sau túi quần jeans, mình đã dừng xe tìm thấy nó và đeo vào cổ rồi cơ mà. Anh nhắm mắt lại khấn nguyện: "Xin ơn Trên cho con tâm thành khấn nguyện được gặp lại miếng ngọc bội này vì đó là quà tặng tâm linh từ người bạn đời trân quí...nhưng do những ngày qua con không giữ được chánh niệm tỉnh thức, quá chén với bạn bè đã không giữ được một trong ngũ giới thì chuyện đánh mất này con xin xem như lời cảnh báo của Chư Phật để con thức tỉnh lại, con không hề tiếc nuối vế chuyện mất mát". Rồi anh ngủ thiếp...


...Anh ăn buổi sáng chay tịnh một mình ở Liên Hoa Quán. Ngồi nha nhẩn khá lâu, ngửa người tựa ghế...nghe chuyện và ngắm nhìn các thực khách chung quanh. Anh có dư quỹ thời gian mà. Buổi sáng thật an lạc. Rồi...
Gặp bạn lâu ngày, trà đàm, cà phê đàm...anh lại hưng phấn nói năng, múa may quên mất không-thời gian! Hẳn bạn vui lòng vì ít khi thấy anh khai khẩu...

Ba hôm sau anh rời Huế trở về Đà Nẵng. Đang chuẩn bị đi sớm để khỏi nắng thì điện thoại di động rung nhột túi quần. Một người bạn từ Đà Năng mới ra rủ anh đi cà phê. Gặp bạn, lại gặp thêm bạn nữa, rồi lại một bạn gái cùng khóa ĐHSP trước '75 hẹn cùng gặp. Làm sao từ chối được. Thế là anh lại hưng phấn nói năng, cười đùa. Chấm dứt họp bạn đã là 10:30 sáng. Nắng đã lên cao. Tại sao chạy xe về Đà Nẵng giờ này. Anh vẫn còn dư quỹ thời gian kia mà. Cồn cào bao tử. Thôi thì rủ anh bạn ăn trường trai đã chịu khó mất buổi sáng tiếp khách ở nhà đi Liên Hoa Quán thọ trai tiếp vậy.

Chưa kịp chọn thực đơn, em phục vụ bàn thoạt tiến đến hai tay nâng vòng Ngọc Phật hỏi: " Có phải cái này của chú không?" Trời đất! Choáng người vì thấy ngay sự linh ứng mầu nhiệm của cầu nguyện. Xin khấu đầu tạ ơn Trên. Xin cảm ơn em. Cảm ơn Liên Hoa Quán. Cảm ơn bạn bè đã kéo dài buổi họp mặt sáng nay để anh không rời Huế sớm như đã dự định.
Trùng trùng duyên khởi chăng. Không nói được...là không nói được./-

Nhật Thuận - Nguyễn Đăng Hòa